"Cho cháu một cốc nâu nóng !"
TRỞ LẠIThỉnh thoảng trong những đợt công tác dài ngày, hay trong những lần lãng du từ phương Nam ra thăm đất Bắc, tôi vẫn dành một ít thời gian, thả bộ chầm chậm dọc theo những lối nhỏ phố cổ chật hẹp và sôi động, rồi chợt rẽ vào một ngõ nhỏ nào đấy, trong vô vàn ngõ ngách ở Hà thành, và gọi một cốc-nâu-nóng... Vâng, phải gọi "cho cháu một cốc nâu-nóng" thì mới đúng kiểu Hà Nội, thay vì kêu lên rằng "làm cho con một ly cà phê sữa đá" như ở Sài Gòn.
Có lần, cậu bạn đi cùng ngồi bên cạnh, đang lơ đãng nhìn ra đầu phố và ngắm những cành khô trơ trụi lá, rung rinh theo cơn gió mùa, báo hiệu Hà Nội đang bắt đầu đông, bỗng giật mình quay sang cười rằng: "ơ, cậu gọi chuẩn thế!", khi nghe tôi kêu một cốc nâu nóng bằng cái chất giọng hoàn-toàn-không-phải-miền-Nam. Tôi cười xòa, thì cà phê Hà Nội cơ mà...
So với Sài Gòn, cà phê du nhập vào Hà Nội muộn hơn một chút. Nhưng dẫu muộn, Hà Nội vẫn kịp tạo dựng cho mình một phong vị cà phê riêng biệt, và chắc chắn là khác hẳn cà phê Sài Gòn...
Đến mãi những năm gần đây, cà phê Hà Nội mới tập dần thói quen uống cùng với đá. Và bạn cũng đừng ngạc nhiên, nếu có dịp nào đó bước vào một quán cà phê sang ở Hà Nội, cô (hay cậu) phục vụ sẽ hỏi rằng: “anh dùng cà phê Hà Nội hay cà phê Sài Gòn?”. Ở thời kinh tế thị trường, người Hà Nội phải chăng cũng phải biết cách làm hài lòng du khách bằng cái phong vị quen thuộc của cà phê miền Nam ở giữa thành phố trung tâm đất Bắc…
Hà Nội thanh lịch, thâm trầm, và có lẽ thế cho nên ly cà phê Hà Nội đôi khi cũng mang lại một dư vị khác hẳn, thi thoảng nó tạo cho ta một thứ cảm hứng tuyệt vời, làm phong phú thêm cho cuộc sống muôn màu muôn vẻ…
Thỉnh thoảng, khi ngồi trong góc cà phê sáng quen thuộc ở Sài Gòn, tôi cũng thử gọi đùa “cho cháu một cốc nâu nóng”, và một câu chuyện bất tận về cà phê Hà Nội có thể sẽ bắt đầu rôm rả, làm khơi lên sự hứng khởi, để một ngày bình thường sẽ trở nên đặc biệt… Biết đâu chừng?!…