Hãy uống cà phê thật chất
TRỞ LẠIMỗi khi bạn bè hay người thân gặp tôi để tâm sự về những khó khăn hàng ngày của họ, tôi đều khuyên họ hãy tập uống một ly cà phê theo cách khác ngày thường: hãy uống thật chậm rãi. Mới nghe có vẻ hơi khôi hài, nhưng thật, khi người ta chạm vào hơi thở gần nhất phút giây hiện tại của đời sống bằng tốc độ chậm vừa, người ta sẽ cảm nhận hạnh phúc một cách chân thực. Thực như vị cà phê vậy: có chút đắng ngậm ngùi mà lại êm ái, lắng đọng; xen giữa màu đen óng ánh là những bọt màu vàng ánh kim. Cà phê là một ví dụ điển hình của công cụ làm người ta hạnh phúc và trở nên tinh tế trong những cảm nhận đời thường.
Vì sao ư? Vì nó kích thích mọi giác quan của con người trong nỗ lực tự pha và uống ly cà phê của mình: Cứ thử tưởng tượng mọi thứ bắt đầu trong gian bếp dù chật hẹp cách mấy cũng đủ đun một ấm nhỏ nước sôi, để mọi thứ được bắt đầu.
Vì sao ư? Vì nó kích thích mọi giác quan của con người trong nỗ lực tự pha và uống ly cà phê của mình: Cứ thử tưởng tượng mọi thứ bắt đầu trong gian bếp dù chật hẹp cách mấy cũng đủ đun một ấm nhỏ nước sôi, để mọi thứ được bắt đầu: Cái tách quen thuộc, cầm đã quen tay, mọi hôm vội vàng đã chẳng để ý là đám men ngay tay cầm đã bóng loáng vì những lần xoay lui xoay tới. Cứ hít thật sâu hương vị vừa đậm đà mạnh mẽ, vừa ân cần quyến rũ ấy rồi thở nhẹ nhàng như làn khói sẽ thấy ngay sự hiện hữu của đất, trời và con người. Định vị được như thế, con người sẽ có thêm sức mạnh để nhìn mọi thứ xa hơn.
Khá lâu rồi, chúng ta mải miết theo nhịp sống sôi động từ thôn quê đến thành thị, chúng ta ngày càng tăng tốc mọi hoạt động, kể cả việc tận hưởng cuộc sống cũng quá đỗi vội vàng. Để khi có một việc không trơn tru như ý mới vỡ lẽ ra rằng mình đã bước quá nhanh. Chân lí ly cà phê của tôi thật ra cũng rất đơn giản, nó như cái cớ để ta bình tâm ngắm nhìn mọi thứ ở cự li gần, sờ chạm được và thậm chí lắng nghe được dòng chảy âm thầm của cuộc sống. Đề rồi ta vỡ lẽ ra những giá trị thật sự đôi khi không phải quá khó để đạt đến. Có khi, cũng như cách chúng ta đặt ấm nước sôi và kiên nhẫn chờ đợi mà không nóng lòng, khó chịu… để chúng ta nhận ra rằng tại độ nóng lý tưởng, cà phê sẽ tỏa hương đượm hơn, vị nồng hơn, màu đậm đà hơn. Cũng theo cách ấy chúng ta hiểu rằng, có quá nhiều thứ gần gũi bị lãng quên nên chúng ta đã đánh mất cơ hội được sống với chính mình, thật gần, thật rõ.
Đôi khi tôi tự hỏi, có phải vì lẽ đó mà người Việt Nam hay rủ nhau đi uống cà phê?! Như một cách giao hảo, một cách thức thể hiện sự quan tâm thân tình rằng chúng ta có thể gần nhau hơn trong những góc nhìn khác, trong những tiểu tiết và trong cả những băn khoăn không cần diễn đạt bằng lời. Vì tôi ở đó, anh ở đó, và chúng ta ở đó… quanh mùi hương quen đã ăn sâu trong nhiều khoảnh khắc đăm chiêu cùng đời sống. Chúng ta mời nhau đến quanh bàn và ngồi xuống như thể dân xứ khác uống rượu vậy, chan hòa vui vẻ. Cùng nhau nhâm nhi, đóng và mở những đoạn đối thoại đều theo cách ấy, dùng cà phê như một nốt dừng lưu hương của nghi thức nhắc nhở về cách sống trọn vẹn và hữu tình.