menu

Câu chuyện cà phê

DANH SÁCH

Bao nhiêu một ly cà phê?

Đăng bởi: Lye

Một chiều cuối thu ngày thứ bảy, nắng trốn mây đi chơi bỏ lại gió hờn dỗi thổi lá tơi bời. Con nhỏ kính cận tóc ngắn ngang vai được cột gọn gàng sau gáy bởi dải nơ màu lục thẫm vận đồng phục đỏ đen của quán thẩn thơ đi dọc hành lang đếm bàn trống khách. "Hôm nay lại vắng rồi" nó lầm rầm với chính mình rồi tiến lại quầy taff kiểm đồ. Mơ màng lướt mắt một hồi bỗng có một giọng nói trầm khàn, yếu ớt và hết sức thận trọng phát ra từ đâu đó trong không trung: "Cháu gái ơi cho già hỏi một chút." Theo phản xạ vô điều kiện, nó ngó quanh ngó quất khu vực bán hàng một lượt rồi mới đảo mắt tới lối cấu thang dẫn lên thư viện ngự phía trên tầng hầm của quán. Một ông lão trạc ngũ tuần vận bộ quần áo xanh quân đội nhàu nhĩ, chân đi dép lê, tóc muối tiêu lòa xòa với một tay ôm khư khư một cái túi nilong như thể báu vật của trần gian đang đứng nhìn nó với ánh mắt thăm dò, bối rối pha lẫn mong mỏi. Với không gian sang trọng, thanh lịch của quán thì ông thật sự sống động và tương phản đến lạ lùng. Sao cụ lại lạc vào đây? Nó tự nghĩ tồi hơi khom người trả lời: "Cháu có thể giúp gì cho ông ạ?"... "Cháu cho già hỏi quán cháu bán bao nhiêu một ly cà phê, già khát quá nhưng lại mang ít tiền mà lại thèm cà phê con ạ". Bảng giá đồ uống kiểu cọ được cố tình chiếu sáng bởi vài chục cái đèn neon rực rỡ đang ném cái nhìn kiêu hãnh và khinh bỉ về phía nó như muốn hét: "Cho lão ly nước lọc đi nhóc". Vài giây nhẩm tính tuyệt vọng trôi qua cuối cùng nó quyết định: "Con xin phép được mời cụ một ly"

Hãy cùng chia sẻ cảm nghĩ của bạn

Câu chuyện khác

  • Lắng đọng từ tách cà phê

    Đăng bởi: Tuấn Anh

    Cuộc sống cũng như 1 tách cafe đôi khi chỉ cần khuấy lên là có được sự ngọt ngào, vì ngọt...

  • vinacafe

    điều bất ngờ

    Đăng bởi: do khanh chung

    tôi là một cán bộ công tác tại một xã nghèo thuộc tỉnh Lào Cai, ngay lần đầu tôi vào...

  • cafe, tôi và em

    Đăng bởi: mèo vàng

    học sinh ai chẳng phải thi, tất nhiên ôn thi là nhiệm vụ bất khả thi rồi. tôi còn phải vượt...